Saturday, November 01, 2008

Working for Japanese

Thân gửi các anh em lô-côn sờ táp, (local staff) Gửi các anh em bài Sớ tố khổ của một vài người cùng cảnh ngộ. Hy vọng là câu chuyện làm thuê cho Nhựt không chỉ để đem ra bàn tầm phào hay khơi chuyện cay cú cho các bạn! Nếu các bạn có nỗi niềm khổ sở nào, xin đừng giấu trong lòng! Hãy chia xẻ nỗi uất ức trong lòng, tin chắc các bạn sẽ bớt thấy tủi cho cái phận làm mướn, giống như tâm sự dưới đây.
Và xin nhớ nếu đem tâm sự chuyện này cho bọn làm mướn cho USA hay Canada, hay Đức biết, các bạn phải có giải thích thêm, không thì tụi nó không thể hình dung ra cảnh đời của chúng ta đâu.

Thân mến, Củ Chuối
--------------


* CÔNG NHÂN KỸ THUẬT CAO 1:

Nói chung, bác nào có tham vọng lương cao vượt mức, hết giờ làm là về, thăng tiến vùn vụt ở cty Nhật thì đừng hy vọng! Nói thế cho ngắn! Tiêu chí oánh giá nhân viên của chúng nó không phải là thông minh, nhanh nhẹn, hiệu quả công việc tốt bla bla ... mà là:

+ Cần cù đầu tiên (dù có thể hiệu quả cực kì kém cũng được, miễn sao gặp việc khó không nản chí, ngồi trâu bò quyết tâm chiến đấu trong vô vọng đến 10 - 11 giờ đêm vã cả mồ hôi là chúng nó rất sướng).

+ Kế đến là trung thành (cái này thì khỏi phải nói, các bác mà chuyển từ 1 cty Nhật sang 1 cty Nhật khác thì gần như chắc chắn chúng nó sẽ gọi điện bằng được cho GM cũ để check xem thằng này đi theo dạng gì, có bàn giao đầy đủ, tư cách tử tế không hay là chộp giật sai phạm...).

+ Rồi đến lễ phép (gặp phát gập người 1 góc tối thiểu 150 độ và càng thấp càng tốt, sáng đến phải chào, tối về cũng phải chào, chưa kể nhiều lần dạ thưa vô nghĩa khác trong ngày);

+ Nghe lời một cách máy móc (dù là lời trái ngang phi lý, dù là lời cay đắng khôn nguôi);

+ Hết lòng hầu hạ nịnh bợ (cái này thì dân Việt mình kệ cụ chúng nó, nhưng bác nào chịu khó nhẫn nại tí thì lại được quý. Còn bọn Nhật với nhau thì thực sự sợ cấp trên kinh khủng, búng tay phát là nháo nhác chạy đến như vịt, hôm nào có thằng xếp to hơn sang thì cả cty náo loạn, phó tổng đi coi toa lét sạch chưa, thơm chưa, G.Director với G. Manager thằng thì đóng mở cửa cho sếp, thằng thì dẹp đường xích hầu...);

+ Gọn gàng sạch sẽ (theo cái tiêu chuẩn 5S: Sờ trên Sờ dưới Sờ trái Sờ phải Sờ giữa của chúng nó) cùng nhiều tiêu chí vớ vẩn khác...



* CÔNG NHÂN KỸ THUẬT CAO 2:

+ Một đặc điểm nữa (của) bọn Nhật là sống lâu lên lão làng, kể cả thằng dốt nhất cứ phèng phèng đến một độ tuổi nào đó là lên chức y chang như nhau nếu có cùng thời gian cống hiến. Đi gặp đối tác mà cử người trẻ hơn bên nó chừng 10 tuổi là nó không thèm tiếp vì coi là không ngang vai vế.
Bác nào có giỏi mấy đi nữa, triển vọng mấy đi nữa mà "chẳng may" lại còn trẻ chung thì cũng khó được cất nhắc. Nói chung là cực lãng phí và vùi dập nhân tài. Hiếm hoi có ai người Việt xuất chúng lên được chức to trong cty Nhật thì cũng không bao giờ được thực sự làm trưởng vì chúng nó sẽ cài cắm một thằng Nhật kè kè bên cạnh để giám sát chi phối. Vậy là cũng không có toàn quyền trong lĩnh vực của mình.
Bên cạnh đấy, bọn Nhật ở Việt Nam có một cái Hiệp hội DN Nhật (phò) phạch gì đấy, trong đó nó phân chia rõ ra DN trong lĩnh vực, sản xuất, dịch vụ, tài chính ngân hàng bảo hiểm... và có tổ chức giao lưu định kỳ để tìm đối tác quan hệ, thống nhất policies về nhân sự, lương lậu, các mức trần với sàn bla bla... Do vậy việc chênh lệch mức lương cho nhân viên ở các cty Nhật là rất ít, hy vọng tìm kiếm lương cao vượt bậc ở các cty Nhật là điều mong manh, gần như không khả thi.

Mặt khác bọn Nhật chỉ quen mua sắm buôn bán thuê mướn với các đối tác là cty Nhật khác, chẳng hạn logistics là của Dragon hay Logitem, xây dựng nhà xưởng là Vinata, sửa chữa máy móc lắp đặt điện nước là Vina Kinden or Vina Shiroki, và IT thì 99% mời Fujitsu (chứ nào phải FPT)... dù cho giá cả cực kì đắt so với chỗ khác. Vì thế viễn cảnh rung đùi chen hoa hồng của Phong Kế toán, phòng Hành chính, phòng Mua bán ... người Việt là xa vời đi trông thấy.


Nói chung, sau những điều kể trên, làm cty Nhật cũng sẽ được mấy thứ:

+ Học được tính kiên nhẫn và ngồi dai giả vờ làm việc, được tác phong cúi đầu chào rất dẻo, đi lại rất nhanh, tay đánh đều, sáng và chiều được công khai tập thể dục.

+ Bọn Nhật ngoài giờ làm thì cởi mở và giải trí tẹt ga, có điều trong lúc vui chơi, nhiều anh Nhật hay lộ ra ra biểu hiện khá khác thường và đôi khi quá trớn... . Nhất là các chú Nhật làm sản xuất thì bậy bạ lộ liễu và không ngần ngại ...

+ Nếu cty Nhật phá sản thì chúng sẽ viết thư giới thiệu tử tế cho nhân viên đến làm nơi khác (tất nhiên là cũng là Nhât). Tuy nhiên thường anh em Việt Nam phong phanh cty sắp tạch là thu dọn bay mẹ hết từ trước rồi, hiếm ai chờ đến lúc nhận thư recommendation.

+ Một nét văn hóa đẹp của người Nhật là mỗi lần đi công tác về đều có quà gói rất đẹp (mặc dù nhiều khi cái thực chất bên trong lại rất phò). Và với tinh thần học hỏi lẫn nhau thì thấy, nhân viên Nhật hầu như không bao giờ bật sếp, hay chia sẻ trong công việc và ít cắn xé lẫn nhau hơn nhân viên Việt...

Về bọn Nhật, cứ chút chít thế đã các bác nhể.



* CÔNG NHÂN KỸ THUẬT CAO 3 :

Bổ sung thêm những tình tiết này:
Điểm dở hơi trước đã nhé, điểm hay nói sau:

1- Thích viết báo cáo: Cái quái gì cũng viết được thành báo cáo. Thực chất kết quả bằng quả táo thì nó viết được thành quả bưởi. Lắm khi mình là người trong cuộc, đọc xong còn giật mình. Cha chả là khiếp.

2- Rất hay để ý vặt: Thường chúng nó đứa nào cũng có một quyển sổ nhỏ. Để ý từng tí một. Tỉ dụ, hôm nay đứa A hắt hơi 2 lần, đứa B cười ha hả 3 lần, đứa C đi muộn, v.v... Dưng mà nó chỉ soi ngầm như thế thôi. Kệ bố nó.

3- Giả tạo rất giỏi: Có những việc chúng nó biết tỏng tong tong là như thế này rồi. Ấy thế mà khi nói chuyện với người khác, lúc nào cũng giả ngây giả ngô. Lúc nào cũng "sô đề sự nế". Nế cái con khỉ.

4- Tính sợ trách nhiệm cực cao: Việt Nam mình khoái Nhật vì nó đã mướn mình, đã mua hàng của mình thì nó cứ mua mãi. Dưng mà bản chất của nó là sợ trách nhiệm. Nhỡ ra, nếu nó thay đổi, công việc lại chẳng may có sự cố thì nó chết, nó không thể sương gió mà gánh trách nhiệm được.

5- Không công bằng trong công việc: Đến kỳ xét, cứ ai giỏi nịnh thì lên lương vù vù. Mở ngoặc ra là lương tớ vào dạng phọt phẹt vì lúc nào cũng có ý nghĩ: Ông phải uốn lưỡi nịnh mày thì thà ông về nhà ông tươi cười nịnh chồng ông còn hơn. Biết đâu, chồng ông tinh thần hăng tiết vịt, hiệu quả công việc cao hơn => cuối tháng đưa tiền cho ông bằng mấy lần cái số mày tăng lương ấy chớ lị.

6- Kibo bủn xỉn: Nó, nếu tiêu bằng tiền công thì vô tư lự lắm, nhất là tiêu cho chúng nó, cho vợ con chúng nó, chứ còn nếu tiêu bằng tiền túi chúng nó, hoặc giả tiêu bằng tiền công nhưng cho người Việt thì chắc nó trợn ngược mắt lên vì tiếc tiền mất.

7- Tính phân biệt chủng tộc và khinh người cực cao: Đối với chúng nó, Nhật mới chính là bố tổ của thiên hạ, còn hạng khác là vứt hết. Mặc dù chúng nó vừa mới hít đất chào mình, nhưng có thể trong đầu chúng nó rít lên "Tao chào thế cho mày ... nhục". Đối với chị em nào lấy chồng Nhật và sống ở Nhật thì ... thảm (về tinh thần). Khó có thể hoà đồng vào cuộc sống của nó được.

8- Con gái Nhật cứ như bị "down": Bà con xem phim "chiaki tiếp viên hàng không" thì biết. Nhiều khi thấy những con mụ hổ ăn không hết thịt, mắt một mí như mắt rắn, mà giọng thì cứ như "rắn giả lươn, xu hào giả miến", thẽ thọt: ... san, hey...." nghe mà điên tiết.

9- Cứ cái gì kho khó là nó cho lên thành đạo. Ví dụ như trà đạo. Nhìn mấy con mẹ đi lại lệt xệt như vừa đẻ xong, ngoáy ngoáy mấy tách trà mà thấy vướng cả mắt. Có cái quái gì, ông đây làm một phát ăn ngay.

10- Thô lỗ, bỉ ổi: Nhân viên nam (Nhật) có thể thoải mái đứng trong văn phòng để "sơ vin" quần. Không tin, xem những kênh truyền hình của nó thì biết. Có những cuộc thi "đánh rắm" nữa kìa. Mỗi thằng ngồi lên một đống bột và tiến hành... đứa nào thổi được bay đống bột đi thì đứa ấy chiến thắng.

11- Ngu dốt: Cái này tớ nói về cá nhân từng đứa Nhật. Nếu tách chúng nó ra để thi tay bo với mình (về kiến thức) thì nó chết ngay. Ngu nga ngu ngơ (dốt thật, nó không dở vờ đâu). Nhưng được cái nó đoàn kết, ghét nhau mấy cũng không nói xấu nhau trước mặt người khác bao giờ.


Những cái được đây:

- E có những người cùng khổ, có bác làm hơn chục năm thì chắc là khổ hơn e rùi

- E học cách ăn nhanh, đi nhanh, làm gì cũng nhanh

- E học cách căn giờ chính xác đến từng phút sau 1 lần e đi muộn có 5’ mà e bị sếp lườm đểu dù e đã xin lỗi trình bày lí do tắc đường.

- E chửi sếp thoải mái (cứ vừa chửi vừa cười nói với nhau bằng TV nó qué hiểu)

- E cãi sếp nham nhảm chứ ở Cty VN thì nó trù cho chết

- E chả phải biếu quà sếp dịp lễ tết

- E tự an ủi làm cho bọn Hàn có khi còn bị đánh (giống trong phim) còn ngoài đời e chứng kiến 1 thằng sếp HQ chửi e nhân viên ngay phòng dịch vụ khách hàng ở BĐ HN vì nó ko chịu thanh toán hết tiền tạm ngừng mobile 2 chiều để về nước.

Túm lại là:
Mặc dù nhiều người đã ra đi, nhưng E chấp nhận ở lại Cty này nó bọn nó mị dân rất giỏi các bác ạ. Đi đâu về cũng có quà dù g/t rất nhỏ. Nhân viên nữ mới sinh thì chỉ cần 3 tiếng sau là sếp đã đến tận viện thăm rùi. Sếp VN chắc phải chờ đầy tháng. Lương tháng thứ 13 thì sếp phải gọi từng thằng vào phòng hít đất cám ơn. Thế là nhân viên lại ngậm ngùi tiếp tục làm trâu làm bò trong năm tới và nhiều năm sau nữa.


* CÔNG NHÂN KỸ THUẬT CAO 4:

Một câu chuyện về cái lịch sự giả tạo của các bác Nhật:



* BONUS:

Trong các công ty ở VN có FSoft là học được kiểu Nhật triệt để nhất, từ chậm lên lương, thù vặt, đến việc mị dân, tạo sự kiện... Ai đã từng làm ở FSoft thì không cần làm cho Jap cũng biết thế nào là Bóc Lột Chuyên Nghiệp.

Theo đánh giá chủ quan của tôi thì nên làm thuê cho Úc, Anh, Đức, Pháp; kế đến là Mỹ và các nước Bắc Âu (Thụy Sĩ, ... ) , còn làm thuê cho các bác Nhật, Hàn thì cái đạt được cho mình còn kém hơn so với làm cho vài công ty Việt Nam (trừ việc đoàn kết nội bộ và tinh thần dân tộc) .



Have fun !

No comments: